Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

THƯ THƯƠNG PHẾ BINH GỞI HỘI THƯƠNG PHẾ BINH/NSW







Lâm Đồng ngày : 12-11-2013

Kính Gởi: Ô Vũ Đức Nhân.

(Hội Thương Phế Binh QLVNCH/NSW)

Thưa Ông:

Tôi Trương Văn Tài ,sinh năm 1946 tại Phú Yên .Năm 1965 tôi tốt nghiệp Trung Học Đệ Nhất Cấp . Năm 1967 thi rớt tú tài 1 , tôi tình nguyện gia nhập Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa .Theo học khóa Hạ Sĩ Quan tại Đồng Đế .Mãn khóa được đưa về Sư Đoàn 22 Bộ Binh .Trấn giữ cao nguyên , sau này trấn giữ miền duyên hải miền trung.

Tháng  7 năm 1968 Tôi xin phép về thi Tú Tài , đã đậu Tú Tài 1 năm đó.Nhưng tôi đã không xin theo học khóa sĩ quan vì tôi đã lỡ yêu mến con người tại KomTom và các bạn bè cùng đơn vị của mình.

Tôi phải thành thật khi nói rằng : Những ngày còn tại ngũ là thời gian huy hoàng nhất của đời tôi.Mỗi khi nhắc lại, ký ức đời tôi  lại hiện về. Những ngày còn là chàng trai trẻ ,có nhiều người nói tôi là: “Một chàng đẹp trai hào hoa phong nhã”,anh lính trẻ rất hài lòng với bộ quân phục Sư Đoàn 22 Bộ Binh.Được nhiều cô gái hậu phương chiếu cố.Sẵn lòng theo anh lính nghèo về “nâng khăn sửa túi”.

Những ngày nghỉ phép ngắn ngủi qua đi. Nhưng đã lưu lại trong lòng tôi những kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt.Tâm hồn tôi vẫn còn dâng lên niềm vui khó tả,một nụ cười tươi khi nhớ lại những ngày hào hùng đã qua.

Tôi đã từng tham gia các trận đánh vô cùng ác liệt với Sư Đoàn 320 Cộng Sản Năm 1972 tại Dakto, Tân cảnh.Nhưng tôi đã may mắn bình an trở về ,cùng đoàn quân chiến thắng đón nhận những vòng hoa chiến thắng của các em gái xinh đẹp hậu phương.

Cuộc đời tôi đột nhiên qua một ngã rẽ khác .Kể từ cái đêm âm u kinh hoàng đó “Màn đêm đen tối bao trùm” suốt cuộc đời còn lại của tôi.

Ngày đó vào tháng 2 năm 1975.Tại KomTom,trong một trận đánh ác liệt với các sư đoàn chính quy CSBV.Tôi đã bị trúng đạn pháo của địch.Bị nhiều vết thương trên thân thể ,gẫy chân và mù hai mắt, mất hoàn toàn ánh sáng.Kể từ đó màn đêm phủ kín đời tôi “một mầu đen”thê lương quá .Năm đó tôi mới vừa 29 tuổi. 28-4-1975 Nha Trang mất tôi bị đuổi ra khỏi Quân y viện.Vài ngày sau VNCH sụp đổ.Nước mất nhà tan. Đối với tôi,đất nước mình cũng đã bị phủ mầu đen tang tóc.

Vì “miếng cơm manh áo” một nhu cầu cấp bách của gia đình nghèo.Tôi phải cố đứng dậy ngay, đi tìm một mảnh đất dung thân.Mọi gánh nặng chồng chất trên vai người vợ trẻ 26 tuổi;Vợ tôi nước mắt đầm đìa, một tay ôm con thơ một tuổi,tay kia dìu dắt người chồng què đui mù quờ quạng,chân thấp chân cao,mặt nhăn nhó vì trên thân thể các vết thương vẫn chưa lành,theo đuôi 3 đứa con thơ nhỏ , đứa con lớn nhất mới 6 tuổi.Với vốn liếng hạn hẹp,chúng tôi vất vả xuôi ngược mãi, cuối cùng cũng kiếm ra được một miếng đất nhỏ  ở xó rẫy bìa rừng thuộc tỉnh Lâm Đồng,để tự trồng trọt nuôi sống gia đình.

Tôi đã không muốn sống trên thế gian này nữa,sống làm chi để làm tội cho vợ và 4 đứa con chịu khổ ! lương thực quý hiếm, tôi là một người vô dụng,cần biến mất khỏi cõi đời này.Để bớt gánh nặng cho những người thân mà  mình thương mến.

Nhưng làm sao tôi có thể ra đi được ! Khi mà người vợ hiền của tôi,nàng đã đẹp lại dịu hiền và rất đảm đang lo toan mọi việc trong gia đình, không một lời than thở oán trách.Nhiều lúc tôi tự nghĩ có phải nàng là tiên trên trời bị lỗi gì đó,bị đầy xuống trần gian,nên hết kiếp này phải hầu thằng đui què là tôi đây.

Tôi cũng còn có một hy vọng để tiếp tục sống cho đến ngày hôm nay.Đã 38 năm rồi ,tôi luôn luôn mong chờ .Tôi mong chờ từng giây từng phút ngày " Quân ta trở về ".

Ngày vui mừng hạnh phúc nhất của tôi mà tôi vẫn thường thấy.Đó là đoàn quân ta trở về với một rừng cờ vàng rực rỡ.Trên Thành phố thân yêu Phú Yên.Nhưng đó chỉ là những giấc mơ thôi !

Ngày 8-11-2013 vừa qua tôi có nhận được $100 đô của Hội TPB/NSW gởi tặng.Riêng tôi rất hân hạnh được nói chuyện với Ông Nhân vị đại diện của một hội đoàn TPB hải ngoại.Qua sự ân cần thăm hỏi hoàn cảnh gia đình, chúng tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều.Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi biết được còn rất nhiều chiến hữu năm xưa.Đang mở rộng vòng tay nhân ái cứu giúp chúng tôi.Đó là một niềm khích lệ và động lực rất lớn để chúng tôi tiếp tục sống vui vẻ trong quãng đường đời còn lại.

Xin nhận nơi đây sự biết ơn và chân thành cảm tạ của gia đình tôi với tất cả các ân nhân đã trợ giúp gia đình chúng tôi trong thời gian qua.Cám ơn tất cả các anh chị trong hội TPB/NSW đã dành thời gian quý báu hoạt động gây quỹ cứu trợ những mảnh đời bất hạnh tại quê nhà.

Kính thư

Trương Văn Tài



(Thư này do người con là Trương Thanh Long  viết theo tâm sự của bố )


Kính tặng Hội bài thơ “Phú Phong chiều máu lệ”

PHÚ PHONG CHIỀU MÁU LỆ

“Người về từ cõi chết”

Tuy ngọa sa trường quân mạc vấn.

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

Làm trai thời loạn nợ tan bồng
Chinh chiến ngược xuôi giữ núi sông
Sương gió biên thùy đang nổi nhớ
Tình duyên hẹn lại buổi tương phùng
Khói lửa mịt mù  mờ chiến trận
Giờ này hiền phụ ở nơi đâu
Máu pha lệ nhỏ đường dong ruổi
Nổi nhớ chưa vơi vướng nổi sầu
Máu chảy nhuộm hồng đường đất mẹ
Pháo rơi cày nát mảnh vườn Cha
Hốt hoảng tàn quân tìm sự sống
Kinh hoàng khủng khiếp vượt phong ba
Máu đã ngưng rồi lệ cũng ngưng
Hồn tôi gục ngã giữa chiều xuân
Trong cơn mê loạn tôi dường thấy
Ánh đuốt ma trơi sáng bập bùng
Tỉnh dậy xung quanh tối mịt mùng
Một luồng khí lạnh khắp châu thân
Niệm cầu Quán Thế Âm Bồ Tát
Cứu vớt hồn con khỏi tử thần
Thế là:
Tàn cuộc chiến tôi nỗi đau chồng chất
Cửa sổ tâm hồn khép chặt ngàn sau
Cánh hoa yêu cũng biền biệt nơi đâu
Hồn sông núi lặng sầu thay đổi chủ
Và từ đó BUỒN LANG THANG
Trăng theo ai trăng bỏ tôi đi mãi
Tôi nhớ ai mà tôi lại lang thang
Hoàng hôn xuống tôi lang thang trên phố
Gió lạnh về đêm nay biết về đâu
Tôi lần bước qua từng căn phố nhỏ
Cuối đường rồi không biết phải về đâu
Lang thang, Lang thang,Lang thang, Lang thang
Khói lửa tàn rồi tuổi xuân cũng qua mau
Còn nỗi sầu đọng lại mãi trong tôi
Ôi chiến tranh, chiến tranh gieo thê lương tang tóc
Bao máu xương  bao nước mắt quê hương
Người tình rồi xa bạn bè rồi xa
Chỉ còn lại mình ta và bóng tối
Ôi chiến tranh, chiến tranh bao đau thương ai oán
Giết tình đầu cướp ánh sáng đời tôi
Ngày ra đi em tôi còn đi học
Mắt em xanh, xanh tuổi học trò
Tà áo trinh nguyên thơm mùi mực giấy
Suối tóc thề tuôn chảy xuống ngang lưng
Ngày tôi trở về em đã sang sông
Bặt tin nhau và bóng hồng biền biệt
Buồn bên chồng em còn nhớ tôi không?
Tôi đứng lại dưới tàn hoa phượng tím
Nỗi buồn ập về vây chín hồn tôi
Ôi số phận chua cay và nghiệt ngã
Từng giọt sầu lăn má mặn bờ môi
Đêm nay tôi về đâu
Cuối đường rồi không biết về đâu
Và cuối nẻo đường đời không biết sẽ về đâu
Rồi có một ngày có một ngày
Chinh chiến tàn tôi trở về tìm lại tuổi thơ
Sân trường xưa còn đó
Còn đường xưa còn đây
Thầy bạn tôi nơi đâu
Em tôi nay về đâu
Tất cả đã đi rồi
Giờ chỉ còn mình tôi
Bâng khuâng chiều thu xuống
Nghe lá hoàng hôn rơi
Chiến tranh đã đi qua
Nổi buồn còn ở lại
Cánh hoa trôi trôi mãi
Về phương trời mờ xa
Dòng Đà Giang u buồn
Bến đợi khắp cô đơn
Bờ tre chờ ai đó
Lá rụng ngập lối mòn
Người đi dài năm tháng
Người về nhiều nhớ thương
Chiều quê hương kỷ niệm
Tình ai mãi vấn vương
  
 





ZZZZZZZZZZZZZZZZZXXXXXXXXXXXXZZZZZZZZZZZZZZZZ

 

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

THƯ TPB GỞI ÂN NHÂN BẢO TRỢ

 


Thái Anh Long
Gởi :
Nguyễn Thị Bích Phụng



       
                        Thưa Cô.
      
       Cháu là Thái Anh Long con của Ông Thái Văn Hổ.
       Gia đình cháu thật sự rất  hạnh phúc khi được nghe Chú Kim Van báo là cô Nguyễn Thi
Bích Phụng đã bảo trợ cho Bố cháu,Ngày 21-8-2014 Bố cháu đã nhận được $1,931,000VND.
 Đây không chỉ là niềm động lực về vật chất mà còn là niềm an ủi lớn lao về tinh thần để giúp gia đình nhà cháu vượt qua được mọi thử thách trong cuộc sống.
        Qủa thật không sai khi người ta vẫn thường nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Hoàn cảnh của mỗi người không ai giống ai cả, khi được biết đến sự hổ trợ của cô chú,  cũng là lúc cháu được biết hơn những số phận, những mảnh đời bất hạnh nhưng lại vô cùng giàu nghị lực trong cuộc sống.
      Nhưng cuộc đời không ai lấy đi của ai tất cả đúng không các cô chú. Vì bên cạnh những số phận không may mắn đó,gia đình cháu đã được an ủi rất nhiều.Vì có những tấm lòng nhân ái đó chính là các cô, các chú trong Hội Thương Phế Binh NSW.Tuy công việc bận rộn, nhưng các cô chú đã quan tâm sâu sắc đến gia đình cháu, đã giành tặng cho gia đình cháu những món quà vô cùng ý nghĩa này.
        Cháu rất cảm động và biết ơn Cô rất nhiều!. Số tiền bảo trợ này sẽ giúp cho gia đình cháu trang trải trong cuộc sống.
        Nhân đây, Cho cháu xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các cô chú trong Hội Thương Phế Binh NSW đã giới thiệu cô Nguyễn T Bích Phụng đến với gia đình cháu ,và đã giúp đỡ gia đình cháu trong  thời gian vừa qua.
       Cuối cùng, cho cháu xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thể các cô, chú trong Hội . Cháu xin chúc cho quỹ  Hội  sẽ ngày càng có nhiều thành công và luôn đồng hành cùng những mảnh đời éo le nhưng giàu nghị lực trong cuộc sống này.
       Cháu xin chân thành cảm ơn Cô Phụng.    


                                                             Lâm Đồng, ngày 22/08/2014
       Cháu Thai Anh Long 


xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





1. Thư cám ơn từ VN TPB Trần đức Bình
 - Sài Gòn ngày 14/11/2013   
 Lời nói đầu xin kính chúc gia quyến quí vị luôn an mạnh gặp nhiều may mắn , bính an và hạnh phúc . Nhận được món quà 100 đô Úc , tôi vô cùng xúc động và xúc động hơn nữa được biết đó là tâm nguyện của anh Bình trước khi mất ,dùng số tiền cúng điếu để gửi về anh em TPB đang sống khổ cực tại quê nhà, một việc làm vô cùng kính trọng .Tôi xin chia buồn cùng gia đình và vô cùng thương tiếc , một chiến hữu đã từng chiến đấu tại chiến trường năm xưa và đã hy sinh một phấn thân thể , nay trước khi mất vẫn còn nhớ tới bạn và đồng đội cũng là TPB
Tôi vô cùng cảm kích và thành thật cám ơn gia đình đã thực hiện tâm nguyện của anh
Tôi xin cầu nguyện cho anh Bình được siêu thoát nơi miền cực lạc, và không quên cầu chúc gia đình những gì tốt đẹp nhất
                           Sài Gòn ngày 14/11/2013
                                 Trần đức Bình 

zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz  
2. Thư cám ơn từ VN TPB Trần Đoan
 - Quảng Nam -11/2013
Kính thưa ông Vũ đức Nhân
Tôi là TPB Trần Đoan cụt 2 chân TPB loại 3 ,100% đệ tam nhân Hoàn cảnh quá khổ nên đã viết thư xin các ân nhân hải ngoại giúp đỡ .
Vào ngày 11/11/2013 Tôi đã nhận được tiền của ông gửi về giúp đỡ tôi với số tiền là 1,990,7000 đồng VN. Gia đình tôi quá sức vui mừng , vì có thể mua được hai tạ gạo , giúp vợ chồng tôi qua một thời gian sinh sống.
Ông lại cho tôi biết đây là món quà cuối đời cùa TPB lê thanh Bình dành cho anh em TPB tại quê nhà
Anh Binh ơi ! vì quá xa xôi tôi không đến đốt nhang cúi lạy anh .không thể đến gặp gia dình anh để tỏ lòng biết ơn được
Nơi đây tôi mượn giấy bút viết lên đôi giòng thô sơ . Tri ân anh . Tấm lòng từ tâm của anh , anh không lo cho anh mà hết lòng lo cho anh em TPB như anh kém may mắn hơn , đang sống chuỗi ngày đói khổ gia nua bệnh tật nơi quê nhà
   Anh Bình! Cơn bệnh hiểm nghèo anh không qua khỏi , Anh ra đi nhưng anh vẫn còn cứu được hàng 100 TPB bạn anh thoát cơn bỉ cực , tôi cầu mong linh hồn anh siêt thoát.
Thư này đế tỏ lòng biết ơn chân thành và sâu sác của gia đình tôi đến gia đình anh. Kính chúc chị Bình và gia quyến an khang.
Trân trọng kính chào
Người viết cám ơn Trần Đoan 
Bình Lâm, Hiệp Đức, Quảng Nam
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
  
3. Thư cám ơn từ VN TPB Nguyễn đức Xảo
    Thừa Thiên Huế ngày 10/22/2013
Kính gửi: Hương linh cố ân nhân Lê thanh Bình cùng thân nhân
Kính thưa quí ân nhân. Tôi kính gửi thư này trước hết nghiêng mình cầu nguyện cho hương linh sớm được siêu thoát và thảnh thơi ở bờ thế giới bên kia, cũng như kính chúc toàn thể thân nhân gặp nhiều may mắn.
Kính thưa ân nhân thật không biết nói sao khi ngồi nhắc đứa cháu viết thư này gửi đi , tôi vô cùng xúc động vì tôi biết. Trước khi người ra đi mà vẫn không quên người TPB như chúng tôi, người vẫn nhắc nhớ và đã gửi cho tôi món quà bằng tiền 1,896,500 ĐVN. Bản thân tôi và gia dình rất lấy làm mừng rỡ không khỏi xúc động nghẹn ngào, chỉ biết chắp tay cầu nguyện đến hương linh , xin ơn trên phù hộ cho hương linh được siêu thoát mà thôi.
Bản thân tôi mù lòa lại què cụt không làm được gì, vợ tôi bị tai nạn gẫy tay, ngoài trời thì mưa gió bão bùng ngập lụt, nước dâng trắng cả trời, Ngay lúc đó tôi lại nhận được món quà, thật chẳng biết nói sao, thật hy hữu trong lúc đang hoạn nạn thì lại được cứu giúp mà đặc biệt người cứu giúp lại là người đã ra đi.


Tôi đến đây vì quá xúc động trước nghĩa cử mà ân nhân dành cho gia dình tôi vào giây phút cuối cuộc đời. Cũng nơi đây bản thân và gia đình tôi kính chúc gia đình ân nhân thật nhiều sức khỏe hạnh phúc và thành đạt
                                             Kính thư
                                          Nguyễn đức Xảo