Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

THƠ (NGUOI THUONG BINH VNCH)

THƯƠNG BINH

Viết cho người thương binh
Một mình, chỉ một mình
Từ Bảy Lăm lặng-lẽ ,
Nhìn kẻ thù xem khinh

Sau cuộc đời chiến chinh
Anh mất cả chữ tình
Đời đau thương nghiệt-ngã
“Cáo Già” chết, còn “tinh”…

Ngày lê-la hè phố,
Đêm lạnh-lùng nghĩa trang,
Thắp hương từng ngôi mộ,
Dọc ngang như xóm làng
Tôi từng ví anh là thơ
Người chiến-sĩ, tôi mơ suốt đời
Tôi từng muốn được tiếp hơi
Để anh chiến-đấu cho đời sáng hơn
Để dân thôi những căm hờn
Để quê-hương bớt những cơn bão-bùng.

CHIẾN-SĨ

Người ra bưng, lên núi,
Nguời âm-thầm trở về,
Mặc vợ con tiếc nuối
Đường chiến-đấu nhiêu khê!

Gom ước mơ, lý tưởng
Người chọn đường hy-sinh
Dù đang hưởng thanh-bình
Quyết khước từ không hưởng

Vì bụng đảng hẹp-hòi
Đánh người không bằng roi
“Rộng lượng”* đem tẩy não
Nên tự-do phải đòi!

Vì tự-do không có
Chữ thúc ép em ghi
Cho đồng-bào cố quốc
Lời của Người- Đã- Đi

Mấy ai đọc bằng hồn?
Lời người viết cô-đơn,
Gần nửa đời kêu cứu,
Khi dân ngày… khổ hơn?

Mấy kẻ nghe bằng tim,
Những uất nghẹn im-lìm,
Đã chôn vùi đáy biển,
Hoặc núi rừng Việt Nam ?
Hãy khóc đi anh

Hãy khóc đi anh
Nhưng xin đừng lãng quên
(Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy)
Cơn bão đi qua cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi
làm chát đắng niềm tin

Hãy khóc đi anh
Đừng ném mình trong bóng đêm
Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
Ta đứng lên bằng từng hơi thở
Hơi thở cho anh và hơi thở cho đời
Hãy khóc đi anh
Giông tố cuộn tơi bời
Buồn không đủ… bởi tương lai ta mất nhiều quá
Phố vẫn thế mà sao ngác ngơ đến lạ
Đã đổi thay cuộc đời, nên chống chếnh một bên

Hãy khóc đi anh
vì tiếc nuối tuổi xuân
đã tắt ngúm sau mùa gió chuyển
Khóc thật to vì còn nhiều quyến luyến…
Mong một ngày trở lại bến đò xưa

Đến bây giờ mái tóc đã bạc thưa
Mà giấc mơ vẫn còn đầy trăn trở
Bước chân anh giở vẫn còn bở ngỡ
Chiều qua dần …ánh nắng tắt trong mưa !
PS{sánhpham}
      TÌNH QUÊ CHINH CHIẾN
******
(Tựa 22 bản nhạc được ghép thành bài thơ nói về thời chinh chiến )
"TRĂNG THANH BÌNH " nhớ quê xưa
" ANH ĐI CHIẾN DỊCH " mùa mưa năm nào
" ĐÊM BUỒN TỈNH LẺ " nhớ nhau
" NGƯỜI EM XÓM ĐẠO " xuân nào vấn vương
Nhớ " RỪNG LÁ THẤP " chiều sương
" MỘT NGƯỜI ĐI " vắng ngôi trường từ lâu
" ÁO NHÀ BINH " đã phai mầu
" LÍNH XA NHÀ " nhớ tình đầu duyên em
Anh về " KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM "
" CẢM ƠN " em đã hằng đêm nguyện cầu
Viết trên " VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG "
Gởi em " CÁNH THIỆP ĐẦU XUÂN " chiến trường
Nhớ về " BA THÁNG QUÂN TRƯỜNG "
Nhớ " VƯỜN TAO NGỘ " người thương đón chờ
" THƯƠNG VÙNG HỎA TUYẾN " khói mờ
" HAI MÙA MƯA " đã trông chờ tin em
" HỒI ÂM " thư đợi hằng đêm
" NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH " viết thêm thư tình
" CHIỀU HÀNH QUÂN " nhớ bóng hình
" TÌNH ANH LÍNH CHIẾN " ước mình đẹp đôi
" NHỚ NGƯỜI YÊU " nhỏ tôi ơi
" TRĂNG THỀ " xuân ấy trọn đời yêu nhau
TRỊNH QUANG CHIẾU CALGARY CANADA




Nỗi buồn trận mạc
Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
súng đạn khuất chìm về đây cuối mùa
qua đi bốn mươi năm dài máu lửa
trận địa xưa chôn ký-ức xưa.
Vuốt mắt cho ai ở chiến trường
loang đen một trời giọt lệ
bóng tối mù tắt ngọn đèn
long lanh cổ-tích mộ bia còn lại.

Triệu linh-hồn thức dậy đêm khuya
nơi xó rừng, lưng đồi, sông dài, núi lớn
nơi đó hỏa-châu nửa đêm
đốt cháy sương quê
một mình trong tay cả trời tuyệt-vọng.
Xa quê hát khúc buồn trận mạc
nhớ em chiều-canh-so-đũa mắt nheo
từ độ theo chồng sao đi biền biệt
nhớ em tôi chất ba-lô đầy .
Đêm trôi đạn thù kìn kịt bay
mong một ngày về ôi xa quá
nước chân khe ấm réo gọi ngày
thấy giặc bên kia bờ nhấp nhố.
Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
cầm canh giặc chân ghim dấu đạn thù
ước đem thân lấp đầy kín mộ
để ngày về thôi khóc lệ thiên-thu.
LaRung
Tháng 4-2014
Mẹ đã qua lâu thời con gái
tháng tư bây giờ
đầy lá rụng ngoài hiên
mới đó đã bốn-mươi-năm mưa dầu nắng dãi
mẹ thức từng đêm dỗ mãi ưu-phiền.
Xưa áo trắng bên ai sân trường
bên ngoài dập dồn tiếng súng
những lớp đời trai binh lửa chiến trường
quê nhà căm hờn uất nghẹn.
Tháng tư đổ từng hồi chuông đau đớn
báo tin người nằm chết sớm mai
cầm súng nhắm đầu thù mà bắn
cờ gãy ngang dưới gốc kỳ-đài.
Tháng tư tiếng phát-thanh-viên giọng buồn
đã đổ sụp cơ-đồ đất nước
lệ chảy hai tay đưa đầu hàng
người chôn trong tim nỗi đau Tổ-quốc.
Khắp nơi quanh đây quá đỗi nghẹn ngào
tim thắt lại bàn tay đóng cửa
giặc điên cuồng ngõ trước sân sau
vội vã chôn mồ ma, trận đòn thù bão tố.
Bốn mươi năm bẫy người rình rập
ngày cần-lao quanh quẩn đói nghèo
ngoại-ô buồn cửa nhà tan nát
bạo-tàn lơ lững ai treo?
Em, tôi nghèo xơ xác thân ma
con đường cùng làm thân trâu ngựa
năm tháng đày đọa đạp chà
quê-hương ngập tàn lửa đỏ.
Tháng tư đau chôn rồi bao mơ ước
em xưa giờ tóc bạc da mồi
khổ đau đem trút lên người đói rách
để tôi ôm lòng dạ khôn nguôi
để tôi luống những ngậm-ngùi.
Sài-gòn tháng 4-2014
thành-phố ngập bay lá đỏ khô vàng
gởi nước mắt về chan trời Đà-Nẵng
thân phận người xa xót chìm quanh .
Bao giò có được thanh-bình./.
HangMeSaigon
Sài-gòn, mưa đầu hạ
Mưa mùa hạ rơi trên hàng me, cột đèn
bản Serenate chậm buồn rả rích
trở về sau bao bước mỏi dồn chân
hai người còn trẻ yêu nhau
đứng dưới mưa quấn quít.
Đã qua rồi tháng chạp
những bông hoa đỗ-quyên
nhuộm đỏ bên trời
dấu quên đi tình người xa khuất.
Buổi sáng đầu hạ mây trời bay
bên kia đường em-nửa-ngực-trần đứng đợi
buốt giá sầu bay theo mây
mùa xuân trước người đi sao không về tới.
Hoa bướm trong vườn sắc màu đại đóa
em trao tôi nụ hôn lần đầu
đường ai đi ngắt hoa-ti-gôn cho tim vỡ
hạ trôi theo ngày tháng qua mau.
Về chốn xưa hoài nỗi đợi mong
phố người vắng bên chợ chiều lặng lẽ
tay nắm tay ai quá đổi dịu-dàng
hoang rêu một thời “hoa-tan-bóng-xế”.
Tôi mãi đợi người nơi đầu, cuối dốc
thấp thoáng trên môi nụ cười ơi Xuân
đất Sài-gòn bỏ ai một mình đứng khóc
Lê-Lợi chiều nay rải nắng sắc vàng.
Ngẩn-ngơ đi bên hông chợ Bến-thành
mới biết hạ về từ đó
thôi hết rồi tóc bạc chen xanh
ngậm-ngùi thiếp mê
trời ơi Sài-gòn cớ chi chiều nay trở gió.
Gởi bên người chất đầy thương nhớ
môi bạc lòng chi có còn giữ đời nhau
mắt nhìn ai quanh đây lệ đỏ
lá đời cây, mây trắng xám sắc sầu.
Vườn hạ xa rồi ngọn cỏ đã phai mau./.
(Sài-gòn 6-4-14)
Huy Uyên
  


NẮNG QUÊ HƯƠNG
(Tháng tư đen 2014)
Ba chín năm, kể từ ngày gẫy súng!
Người còn đây, mà hồn để nơi đâu!
Nhìn tuyết rơi ! trắng xoá ngẩn-ngơ sầu,
Hờn sông núi trong ta còn chất-ngất!
Người lính già, ngồi buồn nơi đất khách,
Nhớ quê-hương mà quặn thắt từng cơn!
Đồng-đội cũ biết bao người đã mất,
Để mình ta chờ đợi Nắng quê-hương!
Nắng quê-hương sẽ có ngày chiếu dội,
Ta sẽ về tạ-tội với non sông!
Ta sẽ thắp ngàn vạn nén hương lòng,
Bên mộ, những anh hùng không tên tuổi!
Bạn ta đó ! sẽ ngậm cười chín suối!
Hồn sẽ tan vào Tổ-quốc chân-không,
Hay đạp sóng Thái-Bình, kinh lũ giặc,
Rồi hát vang giữa rừng núi mênh-mông.
Đăng-Chương,
Calgary.
 


Một chân về chôn bạn
Tao một cẳng ôm mầy chôn lần nữa
giữa đất thù nơi mầy chết banh thây
An Lộc còn đây mà tao mất mầy
mất bè bạn cùng một thời xương máu
tây bắc Bình Long tụi mình hứng pháo
52 dàn ngang mình chận phía Ðồng Long
cây cỏ tan hoang máu chảy ngập đồng
vừa đánh giặc vừa chuyền bi-đông rượu
mầy chết – chết khi trời vừa hửng sáng
gom xác mầy chỉ một nắm trong tay
mầy chết – không có lấy tấm thẻ bài
tao đứt ruột gói mầy bằng áo trận
rồi tao đi những Bình Ba Bình Giã
Long Khánh, Bình Tuy, từ xa tới gần
trở lại Chơn Thành tao bỏ một chân
và tàn lụn sau cái ngày tan trận
ba mươi chín năm, tao – thằng mạt vận
về đây chôn mầy – chôn mấy miếng xương
mầy nằm đó – chẳng ai ngó, ai thương
tội tình chi mà phải nhiều lần chết
tao cắn răng đưa mầy về với đất
chính chỗ mầy gác súng bỏ cuộc chơi
rót cho mầy rượu đế – một chung vơi
và nhắc mầy nhớ – tao còn ở lại
06-12-2011 Viết thay Hạ sĩ Dương ÐÐ4, TÐ52 BÐQ
 


Khi tôi chết trên bước đường lưu lạc
Xin mọi người đừng quấn mảnh khăn tang
Phủ thân tôi danh dự lá cờ vàng
Ba sọc đỏ nối liền Trung Nam Bắc
Khi tôi chết đừng chôn tôi xuống đất
Lạnh đáy mồ biết ai đến viếng thăm
Những đêm trăng bên mộ xác tôi nằm
Hồn ẩn hiện thẩn thờ khi đêm xuống
Khi tôi chết đừng chôn bên thữa ruộng
Trên cánh đồng sỏi đá của miền Trung
Nơi ngàn thu những chiến sĩ anh hùng
Đã yên giấc dưới bóng cờ chiến đấu
Khi tôi chết đốt tôi thành bụi trấu
Rãi tro tàn trên biển Thái Bình Dương
Để những ngày trôi giạt mất quê hương
Được an ủi linh hồn người xa xứ
Khi tôi chết tên không vào chiến sử
Như bao người vì tổ quốc hy sinh
Đừng ghi tôi vào bia mộ hiển linh
Cho tôi được an lòng trong cỏi chết

SVSQ Lê Chiến khóa 8/72


Những Người Lính Năm Xưa.


 Tao bị thương hai chân,
Cưa ngang đầu gối ! Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Ngày " Giải phóng Miền nam "
Vợ tao " Ẵm " tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời " Quân-Y-Viện "

Trong lòng tao chết điếng,
Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK !
Súng " Trung cộng " hay súng của " Nga " ?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam
-Nước Việt,
Mang chữ " NGỤY " thương binh.
Nên " Người anh,em phía bên kia..."
Đối xử với tao không một chút thân tình...!

Mày biết không !
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như " Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao " Ôm " nổi bốn con người trong cơn gío lốc.
Cái hay là: Vợ tao dấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao,một thằng lính què !

Tao đóng hai cái ghế thấp,nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái" !
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần !
Lên liếp trồng rau,thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn,rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gío sương...

Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao...nuớc mắt bả...rưng rưng !

Lâu lắm, tao nhớ mầy qúa chừng.
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi !

Rồi đến mùa "H.O"
Mầy đi tuốt tuột một hơi. Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ...buồn hiu !

Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch biết !
Về, ghé nhà tao.Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến...điếc !

Trang Y Hạ
 


Xin Anh Một Lời Hứa.

Tôn Thất Xứng.

Xuân nầy nếu anh về quê ăn Tết
Còn thương em xin anh hứa một lời
Thương phế binh còn khổ lắm anh ơi !
Tìm thăm họ, nói đôi lời an ủi .

Họ không trách anh, nhưng em thấy tủi
Nhớ ngày nào vì đất nước tang thương
Họ theo anh trên khắp các chiến trường
Cùng chia xẻ cảnh dầm sương dãi nắng .

Họ chiến đấu không vì riêng thù hận
Nhưng vì muốn giử nước chống xâm lăng
Cứu dân Nam khỏi cộng phỉ bạo tàn
Gây thảm cảnh nước tan nhà cửa nát .
  


Từ Lai-Châu núi rừng cao bát ngát
Từ Thái-Bình, Phủ-Lý, Vĩnh- Phúc-Yên
Từ sông Gianh và từ Bình-Trị-Thiên
Anh mang họ đến Cà-Mâu, Rạch-Giá .

Đời chiến binh trải qua nhiều nghiệt ngã
Anh lưu vong họ cũng chả vui gì
Vì thương binh đành im lặng đợi thì
Mong gặp bạn mừng nâng ly tái ngộ.




Đừng áo gấm về làng đi dạo phố
Hay nâng ly trong lữ quán năm sao
Mà nỡ quên cựu chiến sĩ, đồng bào
Đang thống khổ bởi cộng Hồ thổ phỉ

Tìm thăm họ không vì bất đắc dĩ
Mà vì nặng tình huynh đệ chi binh
Yêu tổ quốc nên họ đã hy sinh
Một nửa phần tay chân cho dân tộc .




Họ là những thương phế binh bất khuất
Là anh hùng, là chiến sĩ hiên ngang
Như quân Nam chiến thắng Bạch Đằng Giang
Là con cháu của Hùng vương lập quốc .

Nhớ nghe anh nếu còn thương Việt tộc
Còn biết hờn, biết nhục mất quê hương
Thì giúp dân diệt công sản bất lương
Xây dựng nước phú cường dân chủ trị ./.

Tướng Tôn Thất Xứng




 


  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét