Nhìn con nước chảy xuôi ra biển…
Như ngày xưa đêm tối không sao!
Anh bước xuống chiếc ghe định mệnh…
Rồi chạy đi đâu biết phương nào!
Giờ về lại vườn xưa thay đổi…
Đất thổ cư mọc mấy nấm mồ!
Anh ngồi đếm những người nằm xuống…
Có mẹ cha và cả anh em!
Nhìn con rạch ngày xưa tập lội…
Khi nước ròng mò cá bắt cua
Giờ bồi lấp nó còn nhỏ xíu
Cây cầu tre vắt vẻo bước qua…
Anh ưá lệ nhìn vào dây đất!
Mà ngày xưa từng cuốc bờ khoai…
Để cấy lúa Cà Đun, Nàng Thước
Còn bây giờ họ đã lập vườn…
Rồi chiều xuống đi về Giồng Phụng…
Ngay chỗ nầy, bạn đã bỏ thây!
Giờ thì đã nhà ai xây cất…
Đêm tối về có sợ hồn ma?
Lòng buồn quá đi qua cầu sắt…
Nhớ lại thời chinh chiến đã qua
Từng làm lính ngồi đây canh gác
Còn bây giờ cầu đúc xi măng…
Anh ngồi đó nghe hồn cố thổ…
Thấm vào hồn dào dạt tình quê!
Mà thuở nhỏ chân anh đồng ruộng…
Mấy chục năm mà vẫn còn phèn!
Giờ về lại bơ vơ lạc lõng
Mai còn em tỏ chúc tình thân
Rồi mai mốt một đời ly khách
Biết có còn về lại hay không?
Phùng Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét