Quê Việt
05-12-2015
Kính
thưa :Anh Nhân Hòa (Đại Diện Hội Cứu Trợ
Thương Phế Binh VNCH New South Wale)
Tháng này gió
mùa Đông Bắc lại thổi vào Xứ Thừa Thiên rồi anh ạ.Mưa lạnh lê thê ,mưa buồn tầm
tã ,em đã trải qua những tháng năm dài vất vả buồn cô đơn và lạnh giá như thế rất
nhiều rồi anh ạ.
Đã 40 năm vất vả tủi nhục ê chề,kể từ ngày
30-4- Nhà tan cửa nát.Em đã phải lê tấm
thân tàn,tự lực mưu sinh với bao cố gắng tận hết sức lực mà vẫn cứ nghèo rớt mồng
tơi,tủi thẹn với Xuân về tết đến,tự ti hoàn cảnh thân phận dồn em tới chỗ cùng
cuỗn với cuộc đời.
Ngày lại ngày
lê tấm thân tàn ,lăn xe đi làm thuê ,vá lưới bò lết dơ bẩn ướt át,tối về tắm giếng
trời rét lạnh run người.Ôi! Nào phải một vài ngày,mà đăng đẳng thời gian dài,nỗi
buồn mờ mịt chẳng tương lai.Đêm đêm nằm cô đơn buồn thấm thía ray rức, nức nở
như “Giọt Mưa Thu” Anh ạ.
Ôi! Còn đâu :
Một thời trai trẻ hiên ngang ,Khí phách hào hùng của một người đã từng là Sỹ
quan QL VNCH .Em cũng như các TPB khác cứ ngỡ phải “ bó tay” với nỗi buồn trọn
kiếp.
Như thể
có đấng toàn năng đã sai các anh đến để
nâng đỡ những người không toàn vẹn như chúng em,các thương phế binh VNCH .Các
anh đã đến đúng lúc khi mà TPB chúng em đang gần cạn sức tàn hơi .Nhờ các anh
mà ngày nay em và anh em phế binh lắc xe lăn xe đi trên đường trong lòng cảm thấy
phấn khởi, nên dáng bên ngoài cũng đã vui vẻ tự tin hơn.Vì chúng em biết được
những TPB VNCH KHÔNG BAO GIỜ BỊ BỎ RƠI,chúng em đã có được các tấm lòng vàng
thương yêu giúp đỡ .
Kính huynh
trưởng, anh em phế binh được ấm thân là nhờ biết bao tấm lòng đầy nhiệt huyết
như niên huynh trưởng.Ôi! Người thua trận
tan tác bốn phương,lại động lòng trắc ẩn số phận anh em TPB mà cứu giúp.Nghĩa cử cao đẹp tình huynh đệ
chi binh, tình nhân ái giúp đỡ cho những chiếc áo lính rách nát trong lửa đạn
chiến tranh đã qua 40 năm ,ngôn từ khó diễn đạt hết được nỗi lòng phải không
anh.
Em biết các
anh em trong Hội phải là người đầy đức độ hy sinh, vị tha kiên nhẫn với vạn nẻo
đường đời, mới làm được việc thiện đầy khó nhọc này.Khi chúng em cầm trên tay tờ
bạc AUD,chúng em cũng thấu hiểu quý niên huynh trưởng bỏ ra biết bao công sức.Người
ta nói tính trời sinh,phải chăng tạo hóa sinh loài ngựa thì phải có người chăn
nuôi ngựa.Ôi cả một đàn chiến mã cụt què ăn một ngày biết bao là cỏ.Đức độ như
BỒ TÁT mới chịu nổi.Các Anh phải có tấm
lòng Bồ Tát mới làm nổi.
Em gởi lời
tri ân đến các ACE trong Hội Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH và Ân nhân bảo trợ Bà
Phạm Ngọc Thuần. Xin Trời Phật độ trì ban nhiều phước lộc đến cho quý ân nhân
đã giúp đỡ chúng em mà chúng em không có cơ hội trả nổi ân đức này.
Thưa.Vài dòng
tâm sự với huynh trưởng,Hy vọng một ngày các Huynh ra Huế cho nhà Phế Binh được
diện kiến kỳ hình.Để niềm vui tiếng cười DẬY SÓNG SÔNG HƯƠNG
Kính Thư
Nguyen Don
Đồng Nai 29/2/2014
Thưa anh
sau khi bị đuổi ra khỏi Trung tâm hồi lực 30/4 /75 Tôi trở về sống với gia đình
với vết thương chưa lành , mất 2 chân mù 1 mắt
Cuộc sống
của tôi bây giờ là đi ăn xin để sống qua ngày
Cuộc sống
của tôi dù đau khổ bao nhiêu , tôi phải đành chấp nhận ...
Tôi mong
nhận được tình yeu thương từ các anh để tôi sống hết cuộc đời còn lại
TPB Nguyễn văn Đức
Sài
Gòn ngày 15/7/2014
Tôi là
TPB VNCH đã 39 năm trôi qua , tôi sồng trong hoàn cảnh khốn khó ,đầy chất
thương đau của một con người tàn tật không lối thoát ,cuộc sống hiện tại quá
thê thảm bữa đói bữa no , bữa rau bữa cháo
Ông bà
bên ấy còn có tấm lòng quan tâm đến số phận tật nguyền của anh em TPB chúng tôi
, còn nơi đây không một cơ quan nào hội từ thiện nào giúp đỡ vật chất tinh thần
cả ....
TPB
Nguyễn văn Thành
Sài Gòn
ngày 6/7/2014
Quí Ông
Bà
Cuộc
chiến qua đi để lai bao nhiêu thảm cảnh “ con người còn lại như chúng tôi
đây “ đang sống âm thầm với nỗi niềm buồn tủi của một con người thương tật
trước các “dư luận “nặng nề nhiều mỉa mai . Qua từng đêm dài trăn trở ,
bởi giấc ngủ không yên .
Thời gian
đã đồng hành với sự quên lãng và xã hội cũng dần quên đi số phận đầy nghiệt ngã
của người TPB VNCH . Cứ thế ngày qua ngày tôi lê lết tấm than tàn phế này , đi
kiếm sống bằng mọi cách , kể cả phải bán MÁU của chính bản thân mà sống , cho
qua ngày đoạn tháng ....
TPB Tân
lưu Thạnh
Cồn Hến
ngày 24/8/2014
Thưa Anh
Em là một
TPB VNCH TQLC . Cuộc chiến chấm dứt tại miền Trung cũng là
ngày em mất đi một phần thân thể mà không bao giờ hàn gắn lại được . mất
1 chân gẫy 1 chân
Trong
cuộc sống mưu sinh , Trước đây , hàng ngày em ra chợ mua rau về bán lại ,Mùa
mưa lũ , cùng vợ chèo xuồng ra giữa sông vớt củi trôi về bán
, Vợ chồng em cũng làm nghề bắt ốc mò hến kiếm sống qua ngày ,Nhưng
vẫn không bao giờ no đủ như một người lành lặn Nay tuổi già sức yếu
lại thêm tật nguyền khó khăn chông chất khó khăn ...
TPB Châu
khắc Xuân
Sài Gòn
ngày 6/8/2014
Thưa quí
Hội
Tôi là
một TPB thời VNCH bị thương cụt một giò trong trận đánh tại xã Phú Cường tỉnh
Bình Dương 30/9/ 1967
Đến
nay vết thương vẫn đau nhức khi trái gió trở trời
Quá khứ
oai hùng nhưng không khỏa lấp được cái bi đát trong cuộc sống hiện tại
TPB
Nguyễn văn Thình
Bến Lức
ngày 30/7/2014
Các anh
chi
Trong xã
hội ngày nay ai cũng gặp khó khăn và gặp nhiều điều vất vả , nhưng tôi
còn khó khăn vất vả hơn khi không còn khả năng đi lại vì chiến tranh đã
cướp đi một chân của tôi , , nhưng tôi vẫn còn tiếp tục sống cho tới nay
,
Sau 1975
Tôi sống chung với mẹ già nay đã 90 tuổi , Vợ tôi chết để lai đứa con gai
nay sống xa và cũng chật vật khó khăn .đã thế tôi bị bịnh tiểu đường
không thuốc men nay phải cắt nửa bàn chân còn lại
TPB Lê
văn Minh
o
o
·
·
·
·
·
·
·
·
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét