Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Người bán cà rem


Người  bán cà rem
Tôi neo xong ghe, vội vào cabin ghe mặc thêm cái quần dài đen, cái quần nhàu nát sườn cả lai, vậy mà đi đâu cũng chỉ còn cái này để mặc.
Lan bà xã tôi đưa tôi tiền và dặn:
  " Còn bấy nhiêu đủ anh đi xe, nhớ đừng chờ phà, anh đi đò ngang cho nhanh , đi liền đi trễ rồi"
Tôi bỏ tiền vào bọc nylon thuốc rê cuộn tròn nhét vào túi, không quên cái nón rơm quen thuộc
Xuống đò ngang tìm được chỗ ngồi, có lẽ vì quá mệt mỏi chẳng bao lâu tôi ngủ ngây ngất mãi cho đến khi có người lay vai tôi xin tiền đò
Tôi móc bọc nylon ra lấy tiền trả và luôn tiện vấn một điếu thuốc rê. lúc này tội vấn thuốc điệu nghệ lắm, gọn và nhanh, lè lưỡi liếm góc giấy gián lại ,bóp đầu thuốc tum túm, ngắt đuôi cho dễ ngậm và bật quẹt lửa gọn bâng. rít vài hơi tôi vất thuốc ra sông, liên miên cả trăm chuyện trong đầu, có lẽ ngủ không đủ giấc, tôi mệt đừ thiếp đi lúc nào không biết ,cho đến khi đò cập bến,tôi bừng tỉnh lên bờ

Tôi gọi xe honda ôm ra bến xe đi sài gòn liền. tới bến xe tôi móc tiền trả tiền xe
    "Trời ơi bọc thuốc đâu rồi"
Tôi la lên hốt hoảng .sờ túi trên ,túi sau ,móc ra vô hai túi hông không có gì , xẹp lép. Tôi cuống lên lấp bấp với anh xe ôm.
   "Tôi mất bọc thuốc rê trong đó có tiền. tiền đâu tôi trả cho anh bây giờ?"
Anh xe ôm dựng xe và móc các túi áo quần tôi, anh không quên dỡ cả nón tôi ra xem tôi có bỏ trên đầu không. anh bắt đầu nổi quạu la mắng tôi thậm tệ
    "Nào là không cẩn thận, mất tiền tới nơi rồi mới nói, nào là anh xui, nghèo lại mắc eo.."
Nghe ồn ào mấy người xung quanh bu lại to nhỏ đủ điều. kể ra tội nghiệp anh xe ôm,không tiền tốn công xăng, người tội nghiệp tôi dưới quê lên chợ ngu ngơ để chúng móc hết tiền.
Tôi như bị rơi vào hoang mang. bỗng bên trong đám đông có tiếng gọi:
     "ông thầy"
Một người đàn ông ốm, đen, đầu đội nón tai bèo, bước tới nắm tay tôi, anh hỏi dồn dập
      "nhớ em không? Thành đây? Thành giặt ủi đây?"
Tôi nhận ra thành và nói ngay nhớ ,anh nhớ rồi
Thành móc tiền trả cho anh xe ôm, nắm tay tôi kéo ra khỏi đám đông và dắt theo chiếc xe bán càrem. tới một khoảng trống thành hỏi liền
     "ông được thả hồi nào? ông bị thương nặng cả hai chân phải không?"
      "đúng vậy. tôi bị gãy chân đang điều trị thì mất nước. họ thả tôi hai năm rồi"
     " thế chị ra sao? ông làm gì bây giờ?"
 Thành hỏi tiếp . tôi trả lời
      "Chị có 2 cháu rồi, tôi về quê chị bên Bến tre và tôi đang chuẩn bị vượt biên"
Thành nói nhanh
       "các ông phải đi, ở lại nó hành, chịu không nổi đâu. em nghe trung úy Minh đã đến Mỹ, trung úy Nha                                              ban 4 đang ở đảo"
        "Anh không biết . anh đi sài gòn chuyến này để hoàn tất mọi việc và anh sẽ rời sớm. Thành có muốn đi  với anh không?"
Thành trả lời một cách nghiêm túc
        "Em vợ 5 con lại còn ông bà cha mẹ già làm sao đi được ? Anh cứ lo cho anh đi .xe sắp chạy rồi kìa"
Thành móc tiền bán càrem trong ngày đặt vào tay tôi
          "anh cầm lấy đi xe,  lo xong mọi việc, cứ lấy đi, em còn chút ít đây"
Tôi chưa kịp nói gì thì thành đã lên xe đạp đi và nói
           "Ông thầy đi bằng an"
Tôi hỏi vội Thành bây giờ đang ở đâu. anh trả lời vẫn ở chỗ cũ đình điều hòa...
Vào xe, đầu óc tôi bắt đầu quay lại thời gian xưa. Tôi mới biết rõ về hạ sĩ thành người chuyên giặt ủi quần áo cho sĩ quan hành chánh tiểu đoàn. tôi và Thành rất quí mến nhau. mỗi lần vào phòng giao quần áo, anh không quên ở lại trò chuyện , đôi khi còn lau chùi bụi dọn dẹp mấy chỗ tôi bày bừa bãi . anh thích nhất muốn tôi mở máy hát dĩa nhạc Lệ Thu nghe vài bài rồi đi
Tôi rời ban 3 , ra nắm đại đội. tôi bị thương rồi mất nước ,vào tù, ra tù ,đuổi về quê... giờ gặp lại Thành đã 5 năm rồi. gặp nhau trong bối cảnh tôi rơi vào tuyệt vọng , anh là cứu tinh,xuất hiện đúng lúc như phép nhiệm màu...
Tôi trở lại Bến Tre vài ngày sau chúng tôi ra đi, được vớt tới bến bờ, rồi định cư, an cư lạc nghiệp
Hàng năm cứ tới tháng 8 , gia đình tôi lại tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ để nhắc nhở ngày ra đi vượt biên.               câu chuyện chính vẫn là câu chuyện người bán càrem , nhắc nhở con cháu nhớ tới ân nhân của gia đình, để mọi người tri ân
Anh Thành tôi vẫn còn nợ ơn anh
Sydney tháng 10/2013
Không Ngờ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét