Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Những Mảnh Đời Rách Nát

Nhng Mnh Đi Rách Nát
Nguyn Văn Huy - Phan Minh Hin

Thay li ta

Sau biến c 30-4-1975, gia đình và bn thân tôi nói riêng và đi gia đình anh em phế binh nói chung sng nhng ngày đen ti. Vì b chế đ mi xếp vào loi "thành phn xu", chúng tôi b áp bc đ điu. Nhà ca ca chúng tôi vn đã không có gì b cưỡng đot, thân th không nguyên vn ca chúng tôi cũng b cưỡng chế và chu đng đ mi nhc hình. Mt s anh em chúng tôi b cưỡng bc đưa đi "tp trung ci to". Tp trung ci to đây phi hiu là đi tù, tâm hn và th xác b hành h. Nhà tù đây cũng không phi là nhà tù trong nhng thành ph mà là gia chn rng sâu, kh ho cò gáy, trong nhng căn c ca cng sn cũ, thiếu thn trăm b. Nhiu anh em chúng tôi đã b mình, thân th nm li vĩnh vin ti nhng chn này, m hoang c lnh và b đi quên lãng.


Gia đình chúng tôi cũng không thoát nn. Người ta cưỡng bc gia đình chúng tôi ra khi thành ph và đưa vào nhng vùng kinh tế mi gia chn rng thiêng nước đc. Ông già, bà c, v con tay yếu chân mm, chưa bao gi biết cht cây phá rng, đào mương phát ry, đu phi vt v làm lng mi có ăn. Nhng người b thương tt như chúng tôi, không đ sc cày sâu cuc bm, khai phá núi rng, đã b chói nước rét rng ngã bnh nng trong các vùng kinh tế mi. Ti nhng nơi này, người m đau không có thuc men cha tr, người không có sc lao đng không có cơm ăn, tr em không biết trường hc, ông già bà lão thì thiếu ăn thiếu áo. Sau mt thi gian, phn ln nhng người đi vùng kinh tế mi đu lén tr v thành ph, trong đó có chúng tôi vì không mun b mình trong chn rng sâu.

Tr v th
ành ph (Sài Gòn) thân yêu, dù phi hành kht xin ăn, lượm v ve chai hoc bc ny lông cũ, sng trong cnh đói kh kit cùng chúng tôi cũng cam chu. Vì nh đó chúng tôi có tin mua go nu cơm ăn cho đ đói. Đêm đêm chúng tôi phi ng bi ng b, đu đường xó ch, vì không nhà không ca và không có người quen thân đ có ch che mưa trú nng.

Ngày ngày chúng tôi chng đôi nng g lê lết tm thân tàn đi xin ăn hết nơi
này đến nơi khác, gp gì lượm đó. Cũng nh bà con cô bác r lòng xót thương, b thí cho chút tin mn hay chén cơm bc, chúng tôi cũng sng tm qua ngày. Nhiu lúc quá mi mt, sc lc kit cùng, anh em chúng tôi b đâu ng đó, ng thiếp đi lúc nào không biết đến khi b "người ca xã hi này" bao vây t phía lúc đó mi tnh dy thì quá mun màng. Người ta lùa anh em chúng tôi lên xe bít bùng, đánh đp nhng người chng c và ch vào tri tp trung. V đến tri, dù vi tm thân tàn phế, anh em chúng tôi cũng b đày đa dm sương, dãi nng sut ngày. T sáng sm, tng tp người chng nng lò cò, lt tht, b chia toán đi lao đng, nhóm thì cuc đt trng khoai, tưới nước nhng min đt xa, nhóm thì li tri rào km gai, nh c. Mi ngày người ta ch cho ăn tiêu chun mi ba mt chén cơm bc vi mui hoc mt c khoai nướng khét.

Không chu ni cnh kh cc, đày i trong các tri tp trung lao đng đó, nhiu anh em đã tìm cách trn tri v li thành ph. Nhng ai không may b phát hin thì coi như lúa đi, hình pht dành cho nhng người trn tri rt là tàn ác. Mi khi nghe tiếng kêu la thm thiết vng v t phòng tra tn, chúng tôi ai ny đu xót thương cho nhng anh em xu s. Không hiu ti sao cũng là người như nhau mà người ta có th tàn ác vi nhau đến như vy, kinh ngc hơn na là tàn ác vi nhng người tàn tt ch vì quá s h mà tìm đường trn thoát. Trưa hôm sau, mt vài anh em chúng tôi được gi lên văn phòng dìu người bn xu s v li phòng giam. Không ai cm được nước mt và căm hn khi thy dáng người phế binh nm bt đng, máu me be bét, hơi th khó khăn, mt mũi sưng vù đy vết tím đen. Nhng người qun tri dùng báng súng đánh vào đu anh, dùng chân đá vào người anh và ly cây đánh c vào vết thương đã lành nơi khúc chân b cưa. Máu t vết thương cũ khúc chân c ri r theo tiếng rên. Làm sao vi mt thân hình m yếu, ct què như anh ta chu ni đòn thù. Vài ngày sau, anh bn xu s kia lìa đi, xác thân b chôn vùi nơi chn tri này. Chúng tôi cúi đu nhìn người ta mang xác anh Thy vào mt h đt bìa rng. Xét cho cùng, chúng tôi là nhng người tht trn và tht bi trước bo tàn. Chúng tôi đã không b xác trên chiến trường nhưng đã ng gc nhc nhã nơi đây bi nhng con người hèn mn.

Thi gian c trôi qua. Chúng tôi chng kiến hàng ngày cnh đi trái ngang và đau lòng đó. Và chúng tôi là mt trong nhng s ít người may mn sng sót trong nhng trường tri đó. Chúng tôi s không ngn ngi làm chng nhân nhng điu mt thy tai nghe và thét lên tiếng kêu cu cu giùm nhng người không còn tiếng nói. Tưởng nh li nhng người anh em xu s b hành h và phi b mng trong ni nhc đó, nước mt chúng tôi c tuôn trào.

Chúng tôi là nhng nn nhân thit thòi nht trong cái xã hi này, mt xã hi mang tên xã hi ch nghĩa nhưng bóc lt không ai bng. Không nhng thế nó còn tàn ác hơn c thú d, cnh đánh đp, chi bi người cùng kh xy ra hàng ngày và công khai. Chính quyn cng sn đã không làm mt c ch gì giúp chúng tôi ci thin cuc sng mà còn tìm cách vùi dp, đàn áp không cho chúng tôi xut hin trước mt người khác. H ch mun chúng tôi chết đi cho khut mt h, h không mun lương tâm h b dn vt bi cuc sng khó khăn do chính h gây ra. Chúng tôi có làm điu gì ác đc đâu đ phi b hành h như vy, ch vì quá nghèo đói chúng tôi phi lang thang cu thc, chúng tôi có cướp bóc, lường gt ai đâu mà b đi x vô nhân đo như thế? Nhng người đi din chế đ này không có tình người, h không nhng ăn sung mc sướng, li chc quyn, cướp ca công, ăn hi l và làm tin người khác mà còn rung b, ht hi nhng người đã b h li dng.

Tr
ên bước đường ăn xin, chúng tôi còn chng kiến bao cnh trái ngang ca nhng gia đình "cách mng", có nhiu "lit sĩ" b ht hi, b b quên bi chính đng đi cũ ca con cháu mình. Không nhng thế nhng đám thanh niên va mi ln lên, a dua theo chế đ này, còn vênh vt chi bi nhng "bà m chiến sĩ" buôn thúng bán bưng ln chiếm lòng l đường. Ôi, cnh đi tht quá bt công! Chúng tôi ch là nhng k sng bên l cuc sng, không có quyn gì c, k c quyn đi ăn xin.

 

Nhng khi b đi ht hi, chúng tôi ch tìm an i khi nh li dĩ vãng xa xưa. Dù sao chúng tôi cũng có mt thi oanh lit và đáng t hào, chúng tôi là nhng chiến sĩ ca Quân Lc Vit Nam Cng Hòa, đã chiến đu anh dũng vi k thù, tr gian dit bo trên khp no đường Vit Nam thân yêu, đem li bình yên cho đt nước, yên bình cho muôn dân. Chng may khi b thương, anh em chúng tôi phi b đi mt phn thân th, giã t vũ khí tr v đi sng dân s. Trước kia, chúng tôi được mi người kính mến, nhân phm được tôn trng, nhưng t sau 30-4-1975 chúng tôi sng trong ha ngc. Làm sao có cuc sng bình thường khi mi ngày phi tìm cách đi phó nhng nanh vut, tránh né nhng đòn thù ca k ác. Vũ khí t v ca chúng tôi là chu đng và nim tin.

* * *

Riêng v cá nhân tôi, thi trai tr đã tham gia nhiu cuc hành quân dit gic. Chng may năm 1970, trong mt trn đánh tôi đã đ li mt khúc chân trên rng núi Tây Ninh. Tr v đi sng dân s, cuc sng ca tôi cùng vi gia đình cũng tm yên. Nhưng không ng đt nước thân yêu rơi vào tay gic, cuc sng bình yên b cướp, chúng tôi tr nên nghèo kh. Chúng tôi b phân bit đi x, sng trên quê hương tưởng như sng trong vùng đt l, chúng tôi không có quyn gì c, k c quyn ăn xin. Chúng tôi sng trong s km kp, trên đe dưới búa, và không còn ai nâng đ trong qung đi tàn phế này. Chúng tôi đã gào thét lên đến tri xanh: "Ti sao cuc đi anh em chúng con quá vô phước, bt hnh thế này", mà tri cao nào có thu cnh đi đen ti mà anh em chúng tôi đang tri qua, mt cuc sng kh nhc tuyt vng không có ngày mai.

Có ln đi ngang qua cu Sài Gòn, anh em chúng tôi nm tay nhau đnh nhy xung sông đ t t nhưng nghĩ đến m già, v di, đàn con thơ không ai chăm sóc, chúng tôi ch biết ôm nhau khóc thương cho s phn. Lúc đó tôi cht nh đến li người bác tôi nói mt câu như thế này: "Con chó nó còn mun sng đ ăn, ti sao ti mày li mun chết? Phi sng đó đ nhìn đi. Thà chết trên chiến trường còn hơn chết trên đường người ta đi". T đó chúng tôi có li nim tin, tin rng s có mt ngày mai tươi sáng, tươi sáng cho chính chúng tôi và tươi sáng cho đt nước này. Chân tri sáng đó đã đến.

Mt hôm đang trên đường kht thc, chúng tôi được mt người tt bng nói rng hi ngoi có nhiu người giàu lòng nhân ái mun giúp đ anh em phế binh đang sng kh s ti quê nhà. Hay được tin này, anh em chúng tôi vui mng quá c, mng đến rơi nước mt, thân th run ry. Mt trong nhng người đó là bác sĩ Phan Minh Hin, vi tm lòng bao dung bác sĩ Hin đã lao mình xung h sâu kéo anh em phế binh chúng tôi lên b danh d.

Bác sĩ Hin đã tng cho anh em chúng tôi mi người tùy theo thương tt mt cp nng hay mt xe lăn, sau đó tùy hoàn cnh ca mi người tng cho chúng tôi tin. Ôi, còn gì sung sướng cho bng, sung sướng không nhng cho anh em phế binh chúng tôi mà sung sướng cho c gia đình. Chưa bao gi chúng tôi được nghe li nhng tiếng cười rn rã ca gia đình và v con đến như vy. Trong gi phút lâm nguy, nghĩa c cao đp đó tht là quí.

Kế là các ký gi Nguyn văn Huy (báo Ngày Nay và Vit Lun), Yên Mô - Cao Sơn (Thi Báo), Lê Quang Vinh (báo Ph Thông), Gàn Bát Sách (báo Tin Phong)... đã liên tc dóng lên nhng hi chuông nhân ái, tiếng vang ca nhng bài báo viết t hi ngoi đã vng v đến Vit Nam. Nhiu ân nhân và hi đoàn thin nguyn khác đã tìm cách giúp đ anh em phế binh chúng tôi. Ông Lê Đình Vng, ch tch hi Huynh Đ Chi Binh ti Hoa Kỳ, đã hết lòng cu giúp anh em phế binh.

Nh quí ân nhân giàu lòng nhân ái hi ngoi cho chút ít tin, nhiu người trong chúng tôi đã tìm li nhân phm, không phi ăn xin khp no đường. Nhng món tin tuy nh nhưng đượm biết bao tình, lòng chúng tôi được sưởi m tr li. Chúng tôi tin rng bên cnh s ác đc vn có tình yêu, mt th tình người chân tht, ch tiếc rng ngày nay tr nên hiếm thy.

Anh em chúng tôi thành tht cm ơn, và không biết nói gì hơn là cu nguyn Thượng Đế ban phước lành cho quí v ân nhân phương xa vn dm được an lành và thành công trên mi lãnh vc. Chúc quí ân nhân di dào sc khe và gia đình hnh phúc. Nh s tin do quí ân nhân hi ngoi giúp đ, anh em chúng tôi làm vn mua nhang đi bán do trên khp no đường Vit Nam, t Huế, Đà Nng, Qui Nhơn, Nha Trang, Đà Lt, Bo Lc, Di Linh, Tây Ninh, Sài Gòn xung đến Long An, Bến Lc, M Tho, Bc M Thun, Rch Giá, Bc Liêu ri v tn cùng mũi Cà Mau. Không làng xã, ch búa thôn quê nào chúng tôi không đi qua. Nơi đâu chúng tôi cũng ch thy cnh người nghèo b bc đãi, đt nước điêu tàn và lòng người oán hn.

Nhng lúc t thành ph (Sài Gòn) v các đa phương, anh em chúng tôi chng kiến nhiu cnh thương tâm: nhng người bn phế binh nhng cu phà, bến xe, ch búa, tay cm gy tay cm cây đàn dt nhau va xin va hát li nhng bn nhc xưa nghe tht no lòng. Chúng tôi đã chia s vi nhau ni bt hnh và cùng ngm ngùi cho cnh ng không may.

Có ln tôi nghe mt người anh em hát lên bn nhc mà tôi nh không lm là bn "Anh đi chiến dch", trong có đon như vy: "Anh đi chiến dch xa vi, nòng súng nhân đo cu người lm than". Mt bn na mang tên "Cho người vào cuc chiến", anh bn đó hát: "Anh b trường xưa, b áo thư sinh theo tiếng gi lên đường, anh đi vì đt nước kh đau, anh đi anh quên thân mình, dù anh tr v trên đôi nng g, dù anh tr v bng chiếc xe lăn". Ri nào là "Năm cm núi quê hương", trong đó câu: "Chiu nay có người thương binh không v vi bàn tay năm ngón, nhưng v vi vn chiến công, anh mt đi bàn tay".

Anh em hát trong nghn ngào đ được bà con cô bác b thí ít tin mua cơm. Mi ln nghe là mi ln bun ti. Nòng súng nhân đo ca chúng tôi đã mòn, cò súng nhân đo chúng tôi đã sét, chúng tôi không cu được chính chúng tôi thì làm sao cu được nhng người lm than. Anh em chúng tôi ch biết đến vi nhau chia s ni đau trong nước mt.

Mt hôm đến Bc M Thun, tôi gp mt phế binh cm chiếc đàn ghi ta cũ nát ngâm bài thơ, nghe tht não lòng. Tôi hi xin bài thơ này, anh nói: "Thơ ca Kht Vương mà người anh em xin làm gì". Tôi không hiu, hi li anh: "Kht Vương là gì?". Anh tươi cười tr li: "Là vua đó, nhưng là vua ăn mày", ri đưa tay vào b lôi ra mt t giy đưa tôi và nói: "Cho anh bài thơ này đó, v ngâm c
hơi cho đi bt kh".

Xin gi tng li quí ân nhân bài Mùa xuân chết ca Kht Vương đ làm chút quà tri ơn:


Mùa xuân chết

Hai mươi hai năm khp no non sông

Tôi là sương gió long đong b đi

Trăng xuân đưa cnh tuyt vi

Gió xuân mang mác vng li âm ba

Hai mươi hai năm không ca không nhà

Bt màu áo trn nht nhòa xác xơ

Ngi bun đưa cnh vào thơ

Gi đu hin ti tôi mơ thanh bình

Hai mươi hai năm t cõi u minh

Nh gì tôi viết vào linh cm này

Hai mươi hai năm dài biết bao nhiêu

Mng mơ ph kín sông dài núi cao


Kht Vương



Cuc chiến đã tàn, anh em phế binh chúng tôi sng trong mt xã hi đy bt công và đen ti, nó kéo dài hơn hai mươi bn năm nay và nó ch mang li cho anh em chúng tôi nói riêng và cho nhân dân nói chung cuc sng bm dp, đy đói rách và đau kh. Anh em phế binh chúng tôi tin rng sau cơn mưa tri li sáng. Chúng tôi cu mong cng đng người Vit hi ngoi sm mang li bu tri tươi sáng đó cho Vit Nam, trong đó s không còn ai thy cnh bt công đau kh trong qung đi tàn phế còn li ca anh em chúng tôi.

Mong rng quí ân nhân cùng các chiến hu thân thương nơi hi ngoi nghe và hiu nhng li tâm s này mà nhng người bn phế binh Vit Nam Cng Hòa đã và đang gánh chu cnh sng ngc tù trong ti nhc và nước mt.

* * *

Mt hôm trên đường kht thc, anh em chúng tôi đi ngang qua Nghĩa Trang Quân Đi cũ Th Đc. Khi nhìn vào thì thy mt cnh tượng rt đau lòng, nhng ngôi m ca các chiến sĩ Vit Nam Cng Hòa đu b mc nát, rêu phong ph kín vì thiếu người chăm sóc. Nhng chiến sĩ này đã nm xung, đã hiến dâng cuc đi mình cho t quc Vit Nam thân yêu, thế mà cũng không được nm yên. Nhng người cng sn đã đp phá m m các anh, dày vò xương ct các anh.

Ti nhiu nơi khác, chính quyn cng sn sang bng các nghĩa trang đ xây nhà ca, nhà văn hóa hay vườn tr. Trong nhng nghĩa trang quân đi các tnh nh, phn ln các bia m đu b đp phá, có ngôi b c đt lp vùi bia t không còn đc được na như nhng m hoang. Các anh đúng là "bc màu áo trn", hương tàn khói lnh, nhưng vn còn chút an i. Nh có mt s anh em phế binh ln tui gn các nghĩa trang hoang vu cô qunh đó ráng chng nng g vào nh c, dng li m bia, đp đt, quét li vôi... ri đt cho các anh vài nén hương xin li thay cho nhng con người tàn ác và cu chúc các anh được m lòng nơi chín sui.

Cm nhn s an i đó, anh em chúng tôi cũng ln vào hi thăm, bà con cô bác gn đó cho biết có vài anh em phế binh chế đ cũ đã có lòng t tâm, thnh thong lén vào nghĩa trang sa sang m m nhng đng đi cũ đã nm xung, tránh nhng con mt cú v ca nhng đi din chế đ. Chúng tôi đã gp li nhau, hàn huyên trao đi và giúp đ ln nhau trong vic chăm lo m phn nhng chiến sĩ vô danh. Mi khi thc hin xong nhng vic làm nh nht này chúng tôi cũng cm thy được an i phn nào vì chính nh h mà t quc Vit Nam đã tn ti ít ra cho đến ngày 30-4-1975.

Mi đêm anh em chúng tôi thường nhìn mt góc tri xa xôi t hi thiên đàng có tht không mà sao s phn chúng tôi đau thương đến như vy. Chúng tôi đang sng trong mt cơn ác mng, trong s nhn nhc trin miên. Chúng tôi phi đi phó hàng ngày vi mt by sư t ch chc ch v nut mng sng chúng tôi. Mong rng s có mt ngày anh em chúng tôi cũng như nhng anh em phế binh may mn khác được cng đng người Vit trong và ngoài nước chiếu c ti. Đó là nhng điu mà chúng tôi ước ao: "Mong rng ai kia nơi xa xôi nghe và hiu được ni lòng ca anh em chúng tôi", được như thế anh em chúng tôi vô cùng cm kích.

Biết rng ước mơ đó đi vi anh em chúng tôi rt là mong manh, nhưng chúng ai cũng hy vng. Hy vng ri s có mt ngày chúng tôi có được cuc sng như mi người bình thường khác, không phi ăn xin ăn chc nơi cui đu đường góc ch, con cái được đi hc hay đi bán vé s mà không phi đi theo cha ăn xin hay lượm bao ny-lông, giy vn. Đến đây anh em chúng tôi đã trình bày hết tâm tư đau bun và nguyn vng ca nhng người tàn phế, mong được tri xanh thu cho mà đi vi chúng quí v ân nhân ti hi ngoi là bu tri xanh.

Anh em chúng tôi viết ít, ngn gn xin quí v ân nhân hiu nhiu. Anh em phế binh chúng tôi trước đây ch là nhng chiến sĩ gi gìn đt nước ch không biết cm bút viết văn. Kính xin quí đc gi và ân nhân đc xong nếu có điu gì sơ sót kính xin được thông cm mà b qua cho. Đó là nhng li nói chân thành xut phát t đáy lòng và con tim ca anh em phế binh chúng tôi đang sng ti quê nhà. Đi vi nhng anh em thương phế binh như chúng tôi không có gì quí hơn t do và nhân quyn, sng mà không có t do và nhân quyn như th xác mt đi hơi th.

Sau đây xin kính tng quí v đc gi bài thơ do tôi đt ngu sáng tác:


Người sng t vc thm

Nhìn tri nước mt tuôn rơi,

Nào ai thu hiu cuc đi phế binh.

Đêm đêm ng bi ng b,

Áo không đ mc, cơm thi chng no.

Cơm chang nước mt nht nhòa,

Dù đi tàn phế nhưng tôi không tàn.

Tôi đây chu cnh lm than,

Cuc đi là thế ai bun như tôi.

Mong sao đt nước yên bình,

Không nghe hành kht bên đường van xin,

Không còn thy cnh tan thương,

Anh em đoàn t huy hoàng vui xuân.


Viết li theo li k ca Đc Cước,

mt phế binh Sài Gòn





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét